A Vietnamese Song

Sung by a disabled girl (Thuy Tien)and a Western man (Richard Fuller)
and the man who plays guitar (The Vinh) has only 1 arm.


Một cõi đi về

A place for leaving and returning

Artist:Trịnh Công Sơn

Translated by Cao Thị Như-Quỳnh and John C. Schafer

Một cõi đi về A place for leaving and returning

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về

Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ ngày qua

Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa

Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người

Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà

Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
Từng lời tà dương là lời mộ địa
Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe

Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.

Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.

Many years I’ve wandered
Going in circles, growing tired
On my shoulders the sun and the moon
Lighting a lifetime, a place for leaving and returning

What word from the trees, what word from the grass
An afternoon of pleasure, a life that is light a day passes

First spring is gone, then summer as well
In early fall one hears horses returning to a place far away

Clouds overhead and sun on the shoulders
I walk away, the river stays
From the spirit of love comes an unbidden call
And within myself a human shadow appears

This rain reminds me of rain long ago
It falls within me, drop by small drop
Years without end and never a meeting
One doesn’t know which place is home

The road goes in circles miserable and sad
On one side new grass, on the other dreams of the past
Each sunset’s call is also the grave’s
In the stream one hears the call of the sea

When I return I remember leaving
I climb the high mountain, go down to the wide sea
My arms have not yet covered the world
In the spring of life a desolate wind blows

Today I drink and wake up late
Tomorrow I regret the springtime I’ve lost.