A Vietnamese Legend

Truyện Lưu-Bình và Dương-Lễ

The story of LUU-BINH and DUONG-LE


By Tran Van Dien

Truyện Lưu- Bình và Dương- Lễ The story of LUU-BINH and DUONG-LE
Ngày xưa, có hai người bạn rất thân. Một người tên là Lưu-Bình, xuất thân từ một gia đình giàu có; còn người kia tên là Dương-Lễ, xuất thân từ một gia đình nghèo khó.

Biết rằng Dương-Lễ không có đủ tiền để học hành, Lưu-Bình đã tử tế mời anh ấy đến sống với mình để giúp đỡ anh. Ý thức được sự nghèo khó của mình, Dương-Lễ đã làm việc vất vả và siêng năng trong khi Lưu-Bình, hài lòng với sự giàu có của mình, đã lãng phí và lười biếng. Đúng như dự đoán, đến kỳ thi cuối Lưu Bình đã thi hỏng trong khi Dương Lễ lại đỗ. Sau đó anh trở thành quan to và sống thoải mái trong một ngôi nhà lớn ở kinh đô.

Ngày xưa, có hai người bạn rất thân. Một người tên là Lưu-Bình, xuất thân từ một gia đình giàu có; còn người kia tên là Dương-Lễ, xuất thân từ một gia đình nghèo khó.

Biết rằng Dương-Lễ không có đủ tiền để học hành, Lưu-Bình đã tử tế mời anh ấy đến sống với mình để giúp đỡ anh. Ý thức được sự nghèo khó của mình, Dương-Lễ đã làm việc vất vả và siêng năng trong khi Lưu-Bình, hài lòng với sự giàu có của mình, đã lãng phí và lười biếng. Đúng như dự đoán, đến kỳ thi cuối Lưu Bình đã thi hỏng trong khi Dương Lễ lại đỗ. Sau đó anh trở thành quan to và sống thoải mái trong một ngôi nhà lớn ở kinh đô.

Lưu Bình vẫn tiếp tục lối sống ăn không ngồi rồi, lãng phí quá độ của mình. Chẳn bao lâu sau anh ta đạ tiêu phí tất cả tài sản của mình mà vẫn chưa thị đậu. Bị lâm vào cảnh nghèo túng, Lưu Bình sau đó nhớ lại người bạn cũ, giờ đã là quan to. Vì vậy, anh thực hiện một chuyến đi đến kinh đô và ghé nhà Dương Lễ để nhờ giúp đỡ. Dương Lễ giả vờ lạnh nhạt và thờ ơ, vì anh quá biết bạn mình. Nếu anh giúp anh ta ngay, anh ta sẽ luôn lười biếng.

“Anh không phải là bạn của tôi. Tất cả bạn bè của tôi đều là những người giàu có và đầy quyền lực, không phải là người nghèo nàn và dốt nát như anh” Anh khinh khỉnh mắng Lưu Bình. Và sau đó gọi: “Lính đâu! Đưa người này ra ngoài. Hãy cho anh ta một ít gạo và muối thừa!.

Xấu hổ và thất vọng thấy người bạn của mình không còn tự trọng đã quên đi tình bạn cả đời của họ, Lưu Bình buồn bả trở về làng mình, quyết tâm học hành chăm chỉ để một ngày nào đó anh sẽ xóa đi sự xấu hổ này.

Trong lúc đó, Dương Lễ bảo người vợ xinh đẹp thứ ba của mình là Châu Long, phải ăn mặc như một cô gái bán lụa, đến làng của Lưu Bình, làm quen với Lưu Bình và đề nghị ở lại với anh ta. Cô sẽ bán lụa và hỗ trợ anh trong khi anh học tập. Cô cũng hứa rằng họ sẽ trở thành vợ chồng sau khi anh hoàn thành việc học của mình. Được khuyến khích bởi lời hứa đó, Lưu Bình đã ngày đêm học hành chăm chỉ.

Không bao lâu sau, kỳ thi lại đến và Lưu Bình đã đỗ. Ngay sau khi nghe kết quả, ông vội vã về nhà để chia sẻ tin lành với Châu Long nhưng anh phát hiện ra cô ấy đã biến mất. Sau đó Lưu Bình cũng được phân làm quan to. Nhưng ông không thể quên được nổi xấu hổ mà Dương Lễ đã gây ra cho anh ta trong quá khứ. Vì vậy anh đã đến nhà Dương lễ để trả thù. Dương Lễ đã đối xử với anh hoàn toàn khác hẳn khi anh đến. Lúc này Lưu Bình đã chào đón anh với vòng tay rộng mở. dương lễ không màng đến những lời lỗ mãng của bạn mình. Kiên nhẫn chờ cho bạn mình bình tĩnh lại, sau đó Dương Lễ gọi vợ của mình là Châu Long ra để giới thiệu với bạn của mình. Chỉ ngay sau đó Lưu Bình mới nhận ra Dương lễ, một người bạn chân chính, đã thực sự giúp anh hoàn tất việc học của mình. Cả hai người bạn chạy đến bên nhau và ôm nhau thật chặt.

Long ago there were two very close friends. One named Luu-Binh, came from a wealthy family; the other, named Duong-Le, came from a poor family.

Knowing that Duong-Le did not have enough money to study, Luu-Binh kindly invited him to come and live with him to help him. Conscious of his poverty, Duong-Le was hard working and industrious while Luu-Binh, satisfied with his wealth, was wasteful and lazy. As expected, when the final examination arrived Luu-Binh failed while Duong-Le succeeded. He then became a high-ranking official and lived comfortably in a big house in the capital.

Luu-Binh went on with his idle, wasteful and extravagant way of life. Soon he had squandered all his fortune and was still not graduated. Reduced to bare poverty, Luu-Binh then remembered his old friend, now a high ranking official. So he made the trip to the capital and called at Duong-Le’s to ask for help. Duong-Le pretended to be cold and indifferent because he knew his friend too well. If he helped him at once he would be always lazy.

“You’re not my friend. All my friends are rich and important people not poor and ignorant like you.” he shouted at Luu-Binh contemptuously. He then called: “Guards! See the man out. Give him some leftover rice and salt!”

Ashamed and disappointed to see that his friend was not too proud to remember their lifelong friendship, Luu-Binh sadly returned to his village, determined to study hard so that he would one day erase this shame.

In the meantime Duong-Le told his beautiful third wife, Chau-Long to dress as a girl selling silk, to go to Luu-Binh`s village, get acquainted with Luu-Binh and then propose to stay with him. She would be selling silk and supporting him while he was studying. She also promised that they would become husband and wife once he successfully completed his studies. Encouraged by that promise, Luu-Binh studied hard day and night.

It was not long before the examination came again and Luu-Binh passed it. As soon as he heard the result he hurried home to share the good news with Chau-Long only to find that she had disappeared. Later on, Luu-Binh, too, was invited to serve as a high ranking official. But he did not forget the shame Duong-Le had caused him in the past. So he went to Duong-Le’s to seek revenge. Duong-Le treated him completely differently when he arrived. This time he greeted him with open arms. He did not mind his friend’s harsh words. Patiently waiting for his friend to calm down, Duong-Le then called his wife Chau-Long out to introduce her to his friend. Only then did Luu-Binh realize that Duong-Le, a true friend, had really helped him complete his studies. Both friends ran to each other and hugged each other tightly.